ĐỜI TRAI PHIÊU LÃNG

Đêm khuya một mình nghe tiếng đàn
Suy tư ngẫm nghĩ lòng phiền than
An nhiên thưở xưa đâu còn nưã
Chỉ còn nôĩ sầu gặm tâm can

Đời trai phiêu bạc tựa gió bay
Nghiêng mình cây trúc thả sầu vơi
Tiếng sáo ngân nga hồn phiêu lãng
Tâm lạc thần tiên chốn bồng lai

Dương mờ rơi nhẹ má gầy gộc
Thức tĩnh tâm can nhẹ đáy lòng
Khó khăn không lùi bước dũng mãnh
Đứng giữa trời cao tựa a hùng


Newer Posts Older Posts